Với Lee Je-hoon, bộ phim ‘Soju War’ là một món nhắm tuyệt hảo.
Giữa những giọt mồ hôi tuôn rơi, anh vẫn không có lấy một khoảnh khắc để dừng lại lấy hơi.
1. Những buổi nhậu có soju thường được ví như một chiến trường. Anh có kỷ niệm nào đáng nhớ về việc ‘sống sót’ trong trận chiến đó không?
À… tôi thật sự chẳng nhớ nổi. ‘Sống sót’ với soju thì vốn dĩ đâu có dễ (cười). Với những người uống khỏe, không lo nhức đầu hay mệt mỏi ngày hôm sau, có lẽ họ sẽ tận hưởng được ‘chiến trường’ ấy. Nhưng tôi thì khác. Nếu hôm sau phải chịu cơn đau đầu cùng dạ dày cồn cào, thì điều quan trọng chỉ là biết tận hưởng giây phút ngay tại bàn tiệc thôi.
2. Vậy tức là anh thường bị nặng sau khi uống rượu à?
Đúng vậy. Mỗi khi cơn đau đầu vì rượu ập đến, tôi chỉ còn biết cầu xin tất cả các vị thần hãy tha cho mình, hứa rằng sẽ không bao giờ uống nữa.

3. Khi quay bộ phim “Soju War” (dự kiến khởi chiếu ngày 30/5), nghe nói anh hầu như không uống rượu? Với cái tên kết hợp giữa ‘soju’ và ‘chiến tranh’, người ta dễ hình dung đến sự căng thẳng và kịch tính.
Thật sự tôi cũng nóng lòng muốn sớm được giới thiệu bộ phim này! Ở Hàn Quốc, một tác phẩm với đề tài như vậy khá hiếm nên kỳ vọng càng lớn. Khán giả cũng sẽ thấy một khía cạnh rất khác của tôi so với tác phẩm trước “Escape”. Với thế hệ trẻ chưa từng trải qua cuộc khủng hoảng IMF năm 1997, bộ phim sẽ là dịp thú vị để so sánh giữa quá khứ và hiện tại.
4. Anh sẽ dùng từ nào để miêu tả tác phẩm này?
Một ‘món nhắm’ tuyệt hảo chăng?
5. Khi đọc kịch bản, đâu là khoảnh khắc anh cảm nhận rõ nhất ‘hương vị soju’?
Nhân vật ‘Choi In-beom’ là một người có mục đích rất rõ ràng. Anh ta tin rằng chỉ khi đạt được mục tiêu tối thượng là lợi nhuận cho tập đoàn đầu tư toàn cầu mà mình thuộc về – bất chấp thủ đoạn – thì mới được coi là kẻ chiến thắng. Với mục tiêu thâu tóm công ty soju đang khủng hoảng, anh ta đến Hàn Quốc, nhưng rồi cuộc gặp gỡ với ‘Pyo Jong-rok’, giám đốc tài chính và cũng là trụ cột như ‘bà chủ trong nhà’ của công ty soju, đã khiến cảm xúc, suy nghĩ và cả phán đoán của anh ta dần thay đổi. Đó chính là điểm thú vị. Vì vậy, sau khi xem “Soju War”, tôi khuyên mọi người hãy cùng uống một ly soju, lấy bộ phim làm món nhắm để bàn luận thì sẽ rất thú vị!
6. In-beom, người sống với quan niệm ‘kiếm được nhiều tiền mới là tối thượng’ và chỉ chăm chăm theo đuổi thành tích, có phải là một kẻ vô cảm, không máu không nước mắt không?
Đúng vậy. Anh ta tách bạch rõ ràng: công việc là công việc, đời tư là đời tư. Trái lại, nhân vật Jong-rok do tiền bối Yoo Hae-jin thủ vai lại có tính cách hoàn toàn đối lập. Ông dành cho công ty một tình cảm đặc biệt nên thấy sự lạnh lùng của In-beom thật khó chấp nhận. Khi chứng kiến lòng tận tụy và sự chân thành của Jong-rok, In-beom bắt đầu nhìn lại cuộc đời mình. Tôi tin rằng những người đi làm sẽ rất đồng cảm với hai cách sống trái ngược nơi công sở của họ.

7. Có thể nói In-beom chính là một nhân vật đầy tham vọng (‘người có dã tâm’) phải không?
Trong trailer, In-beom có một câu thế này: ‘Hàn Quốc chẳng phải là một đất nước nơi con người có tự do kiếm tiền hay sao?’ Câu nói đó đúng, nhưng liệu có thể coi nó là chân lý tối thượng, đủ sức đè lên mọi giá trị khác hay không thì chắc hẳn nhiều người sẽ không đồng ý. Tôi đã tự hỏi: có bao nhiêu người dám từ bỏ lợi ích trước mắt chỉ vì tin rằng, với tư cách một con người lương thiện và ngay thẳng, việc giành lợi ích về mình là sai? Trong thực tế, nhiều khi chúng ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan: bên ngoài thì muốn tỏ ra đạo đức, nguyên tắc, nhưng bên trong lại nghĩ rằng ‘thôi bỏ qua đi’, miễn sao có được lợi ích vật chất rõ ràng trong tay. Chính điều đó làm cho việc lựa chọn trở nên khó khăn. Và đó cũng là thông điệp mà tôi muốn gửi gắm qua tác phẩm này.
8. Trong quá trình diễn xuất cho tác phẩm lần này, khi nào anh cảm thấy hứng khởi nhất?
Khi diễn cùng tiền bối Yoo Hae-jin. Thông thường, trước khi quay, tôi có thể đoán được nhịp diễn sẽ đi đúng theo mạch thoại đã được viết trong kịch bản. Nhưng khi đóng cùng tiền bối, tôi nhận ra cách tiếp cận lại có phần khác biệt. Giữa các câu thoại, tiền bối thường thêm vào những cử chỉ, hành động tinh tế, khiến mối quan hệ giữa hai nhân vật trở nên nhiều tầng lớp hơn. Trong cảnh chia tay, khi tôi vỗ nhẹ vào vai tiền bối rồi quay đi, thì bất ngờ ông ấy chạy theo, khẽ vỗ vào lưng tôi và nói: ‘Đi nhé’. Khoảnh khắc chạm bất ngờ đó thể hiện rõ sự tinh tế và dí dỏm của ông. Một cảnh chia tay vốn có thể rất quen thuộc, nhờ vậy lại trở thành một phân đoạn dày dặn, toát lên sự thân thiết và gắn kết sâu sắc giữa hai nhân vật.
9. Nghe nói khi nhận lời tham gia tác phẩm này, diễn viên Yoo Hae-jin đã có ảnh hưởng rất lớn đến anh. Trước đây anh cũng vốn dành tình cảm đặc biệt cho các tiền bối. Có vẻ như ngoài niềm đam mê công việc, anh còn là kiểu người luôn khắc ghi lời dạy và tình cảm từ các bậc tiền bối?
Tôi thật sự có một ‘nhu cầu’ rất lớn đối với các tiền bối (cười). Ước mơ trở thành diễn viên của tôi cũng được nuôi dưỡng nhờ những đàn anh đi trước. Khi nhìn thấy các vai diễn của họ va chạm, hòa quyện và tạo nên sức mạnh cộng hưởng, tôi đã mong ước được chen chân vào giữa dòng chảy ấy. Trong bộ phim “Attack the Gas Station” (1999), sự hiện diện của tiền bối Hae-jin đã để lại trong tôi ấn tượng vô cùng mạnh mẽ. Được cùng làm việc với một tiền bối mà tôi luôn ngưỡng mộ như trong mơ, tôi đã học hỏi được rất nhiều. Khi ở cạnh nhau, ông ấy mang lại cảm giác rất ấm áp, gần gũi; nhưng khi bước vào diễn xuất, lại thể hiện sự nghiêm túc và đầy căng thẳng. Chính điều đó đã truyền cho tôi nhiều cảm hứng.
10. Với tư cách là một đàn anh đã bước sang năm thứ 20 trong nghề, anh muốn nhắn nhủ điều gì tới các diễn viên thế hệ 2030?
Ừm… mỗi người đều có vai trò riêng và chắc hẳn luôn đầy ắp khát vọng muốn thể hiện. Nhưng giữa tất cả những điều đó, tôi chỉ muốn nói rằng hãy cười nhiều hơn. Bởi bản thân tôi ngày trước đã không làm được như vậy. Vì quá đam mê, quá muốn diễn thật tốt nên lúc nào tôi cũng căng thẳng, tập trung, đến mức chẳng còn nhiều ký ức về những nụ cười trên phim trường.

11. Anh Lee Je-hoon vốn là một diễn viên luôn gắn liền với sự căng thẳng và bất an sao?
Đúng vậy. Vì tôi cảm thấy bản thân chưa có nhiều vốn liếng về diễn xuất, nên luôn cố gắng bù đắp cho những thiếu sót đó bằng cách tập trung cao độ và dồn toàn bộ năng lượng vào từng cảnh quay. Chính vì thế mà tôi không có nhiều sự thoải mái. Tôi cũng thừa nhận rằng, khi chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng lại quá khao khát làm thật tốt, thì không thể tránh khỏi việc tự đặt mình vào trạng thái khắt khe như vậy. Dù không thể quay ngược lại thời gian, nhưng đôi khi tôi tự hỏi: giá mà ngày đó mình bớt khắc nghiệt một chút thì sao nhỉ. Bây giờ, khi đã có thêm kinh nghiệm và tuổi tác, tôi cũng học được cách thoải mái và bình thản hơn đôi chút (cười).
12. Giống như In-beom dần bị lay động trước tình cảm chân thành mà Jong-rok dành cho công ty, bản thân anh khi cảm nhận được tấm lòng thật sự của người khác cũng sẵn sàng thay đổi quan điểm sống của mình chứ?
Tôi nghĩ đúng là như vậy. Bản thân tôi cũng gần với kiểu của Jong-rok. Công việc là tôi, và tôi chính là công việc! Trước đây tôi từng nghĩ có thể tách bạch công việc với bản thân, nhưng khi sống với nghề diễn viên rồi mới thấy điều đó thật khó. Có lẽ cũng bởi tôi liên tục hoạt động không ngừng nghỉ. Có những người sau khi làm việc chăm chỉ sẽ chọn đi nghỉ một thời gian, tìm lại cuộc sống riêng để nạp lại năng lượng. Nhưng với tôi, mỗi khi kết thúc một tác phẩm, tôi lại ngay lập tức bước vào dự án kế tiếp. Điều đó không khiến tôi kiệt sức, mà ngược lại, còn trở thành nguồn năng lượng cho tôi.
13. Có vẻ anh là kiểu người chỉ khi bận rộn mới cảm thấy mình đang thật sự sống?
Gần đây tôi nhận ra rằng, nếu bỏ đi danh xưng ‘diễn viên’, thì Lee Je-hoon chỉ là một con người bình thường, không có gì đặc biệt. Người ta thường nói cứ sống thuận theo dòng chảy thì sẽ có cơ hội, rồi trái tim sẽ dẫn mình đến nơi cần đến. Nhưng tôi lại là kiểu người, dù kế hoạch của năm nay vẫn còn đầy đủ, thì đã lo lắng cho cả năm sau rồi. Chính vì thế, khi được hỏi ‘Nếu một ngày nào đó, vì chủ quan hay khách quan mà không thể tiếp tục nghề diễn viên nữa, anh sẽ sống thế nào?’, tôi thật sự không thể trả lời ngay. Điều đó khiến tôi thấy sợ hãi, lo lắng. Nhưng đồng thời, tôi cũng biết ơn vì vẫn có thể gặp gỡ khán giả qua những tác phẩm tốt trên màn ảnh rộng. Có lẽ tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời cuối cùng cho chính mình.
14. Sau ‘The Art of Negotiation’ ra mắt trong năm nay, hiện anh đang bận rộn với lịch quay ‘Signal 2’, ‘Taxi Driver 3’ và lịch quảng bá cho ‘Soju War’. Hơn nữa, anh còn là đại diện công ty quản lý nữa.
Đúng vậy. Vì trách nhiệm đối với những đồng nghiệp cùng đồng hành, tôi càng phải tìm kiếm cơ hội tốt hơn và nỗ lực nhiều hơn. Nhưng khi có người hỏi ‘Anh sẽ sống cuộc đời như thế này đến bao giờ?’ thì tôi lại lúng túng, không biết trả lời thế nào. Nếu nghĩ rằng mình sẽ cứ tiếp tục vòng quay này như một chú sóc trong bánh xe đến tận tuổi 80, tôi cũng thấy hoài nghi. Những suy nghĩ phức tạp và mâu thuẫn như thế lúc nào cũng hiện hữu. Thế nhưng, tôi chỉ mong rằng khi nhìn lại, bản thân có thể cảm thấy ‘Mình đã sống thật tốt’. Và để làm được điều đó, tôi phải sống hết mình ngay trong hiện tại.
15. Dù vậy, có lẽ vì thấy thú vị nên anh mới không thể dừng lại đúng không?
Đúng vậy. Nếu kịch bản đủ hấp dẫn thì dù có vất vả đến đâu, tôi vẫn thấy đó là niềm vui. Nó cũng cho tôi thêm sức mạnh để tiếp tục chạy hết tốc lực.
16. Nếu ngay lúc này có thể tự do lên đường, anh muốn đến thành phố nào và vào mùa nào?
Tôi sẽ chọn một mùa dễ chịu, không quá nóng cũng không quá lạnh. Tôi thích vừa đi dạo vừa ngắm nhìn xung quanh. Hmm… tôi sẽ chọn New York. Tôi muốn thả bước vô định trên những con phố, và cũng muốn ghé qua các rạp chiếu phim độc lập ở đó. Nhưng trước hết, tôi sẽ chỉ lên đường sau khi hoàn thành tốt dự án mà mình đang quay.
17. Anh đã học được gì qua bộ phim ‘Soju War’?
Rằng quan điểm của tôi và tác phẩm luôn có sự kết nối. Không chỉ bộ phim này, mà mỗi lần bước vào một dự án mới, tôi lại tự nhiên nảy sinh sự tò mò: Mọi người đang lắng nghe điều gì, mong muốn điều gì, và họ muốn tìm kiếm được gì từ đó? Chính sự tò mò ấy khiến tôi thường xuyên quan sát qua tin tức, báo chí hay các hiện tượng xã hội. Và cũng nhờ vậy, tôi đã lựa chọn bộ phim này. Thực tế, giữa ‘Soju War’ và ‘The Art of Negotiation’ cũng có những điểm liên kết rất tự nhiên.
18. Anh có thể giải thích rõ hơn về điểm đó không?
Trong cuộc sống, chúng ta luôn làm việc chăm chỉ và khi tuổi tác nhiều hơn, ai cũng mong có một cuộc sống thoải mái. Mà sự thoải mái ấy rốt cuộc lại gắn liền với tài sản vững chắc, với sự dư dả vật chất. Tôi thường nhìn thấy điều đó qua nhiều câu chuyện từ các phương tiện truyền thông hay từ những người xung quanh. Và trong quá trình ấy, cách tôi nhìn nhận cuộc đời và thế giới tự nhiên đã trở thành tiêu chí để chọn lựa tác phẩm. Nhiều giá trị khác nhau dần thấm vào nhân vật mà tôi thể hiện, và qua nhân vật, hình ảnh đa dạng của con người cũng được phản chiếu. Gần đây tôi càng cảm nhận rõ rằng, toàn bộ phim mà tôi tham gia, tức là cả sự nghiệp diễn xuất của tôi, vốn gắn liền một cách tự nhiên với góc nhìn của tôi về cuộc sống. Tôi không biết mình sẽ lựa chọn tác phẩm nào trong tương lai, nhưng chắc chắn sẽ không khác biệt quá xa với cái nhìn mà tôi dành cho thế giới này.
19. Như anh đã đề cập, hiện tại anh đang cùng lúc đảm nhận vai ‘Park Hae-young’ trong ‘Signal 2’ và ‘Kim Do-gi’ trong ‘Taxi Driver 3’. Việc tập trung cho một nhân vật vốn đã không dễ, vậy mà phải song song hóa thân vào hai vai, chắc hẳn cũng phức tạp lắm?
Đúng vậy, cả về tinh thần lẫn thể lực đều có những lúc rất vất vả.
[Còn tiếp]
Dịch: Vietnamhoonist | Nguồn: Tạp Chí Elle Ấn Phẩm Tháng 6/2025